Giới thiệu về tôi
Xin chào, mình là Thomas,
... nhưng trong tiếng Việt, mình được biết đến là Đức Việt. Là một người Đức gốc Việt, phần lớn cuộc đời mình gắn liền với hành trình bước đi giữa hai nền văn hoá — tìm kiếm một cảm giác thuộc về thật sự là của riêng mình. Con đường để định nghĩa bản sắc không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mình vẫn nhớ như in tiết học tiếng Anh lớp 6, khi cô giáo hỏi: “Quê hương của em như thế nào?”
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng mình lại lạc trong suy nghĩ, nhận ra rằng “nhà” không chỉ là một nơi chốn — mà còn là một câu hỏi mà lúc đó mình chưa có câu trả lời. Khoảnh khắc ấy đã đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình sâu sắc hơn: khám phá bản thân và ý nghĩa thực sự của sự thuộc về.


Bắt đầu từ thuở ban đầu…
Nếu bạn gặp mình hồi bé — trong bộ đồ “sành điệu” và nụ cười rộng mở — bạn sẽ nhận ra một điều: mình luôn muốn lan toả sự tích cực và tình yêu thương. Những trận bóng đá trong công viên, tiếng cười cùng bạn bè, những buổi chiều vô tư lự… hồi đó, “bản sắc” chưa bao giờ là một câu hỏi. Những người bạn Đức của mình chẳng bận tâm mình đến từ đâu, và thật sự, bản thân mình cũng không để ý.
Mình lớn lên ở một ngôi làng nhỏ yên bình tại Đức, nơi chỉ có đúng ba gia đình người Việt. Và vâng, mỗi đứa trẻ chúng mình đều đại diện cho một gia đình. Thế giới tuy nhỏ bé, nhưng đó chính là thế giới của mình.


Những năm trung học
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi vào trung học. Mọi người bắt đầu hỏi — về nguồn gốc, về quê hương. Bề ngoài mình trông châu Á, nhưng bên trong lại cảm thấy hoàn toàn là người Đức. Việt Nam khi ấy chỉ là một cái tên xa vời, một nơi mình hầu như chẳng biết gì, chỉ nghe qua những mảnh ghép của tiếng Việt bập bõm.
Nhưng rồi có một điều khiến mình thay đổi: học ngoại ngữ. Mỗi từ mới mở ra một cách nhìn mới về thế giới — và về chính mình. Rồi đến bài luận tiếng Anh đó. Câu hỏi rất đơn giản: “Nhà là gì đối với em?” Nhưng nó đập vào mình như một viên gạch nặng nề.




Mình không biết… và phải thừa nhận
Khoảnh khắc ấy theo mình mãi. Nó khuấy động một khát khao sâu thẳm — được hiểu, được kết nối, được định nghĩa thế nào mới là “nhà” thật sự. Vậy nên, khi chưa biết sẽ học gì, mình đã quyết định mạo hiểm: chọn một năm “gap year”. Gia đình người Việt không mấy vui. Với họ, nghe như “đi chơi”. Mình nói rằng đó là để cải thiện tiếng Anh. Nhưng sâu thẳm, mình đang tìm kiếm điều gì đó lớn hơn.
Mình hy vọng một sự chuyển hoá.
Bởi vì đôi khi, những hành trình mạnh mẽ nhất bắt đầu từ sự mơ hồ.
Và như câu nói:
“Không phải ai lang thang cũng đều lạc lối.”
Gửi Thomas của ngày xưa,
Mình viết lá thư này cho cậu vì mình rất biết ơn quyết định không vội vàng vào đại học, mà chọn đầu tư cho bản thân. Năm ở New Zealand vừa qua đã định hình mình hơn bất kỳ năm nào khác. Nhờ cơ hội đó, mình đã học được nhiều điều về bản thân — cả điểm mạnh, điểm yếu, giới hạn, nhưng cũng khám phá được niềm đam mê và mục đích sống.
Mình nhận ra rằng tự do, lòng nhân hậu và sự chân thành chính là giá trị cốt lõi của mình, và mình sẽ dùng chúng làm kim chỉ nam cho cuộc sống. Nhưng quan trọng hơn hết, mình muốn hứa rằng sẽ không bao giờ lừa dối bản thân nữa — và sẽ học cách chấp nhận, tôn trọng những nhu cầu của chính mình.
Cảm ơn vì đã tin tưởng vào mình,
Thomas Nguyễn
CEO của chính cuộc đời mình